Trong những ngày ngày thu mon Tám, kỷ niệm 60 năm xây dựng nước VN dân công ty nằm trong hòa, phát âm lại bài xích thơ Đất nước của Nguyễn Đình Thi, tất cả chúng ta cảm nhận thấy một niềm kiêu hãnh dân tộc bản địa kể từ vô thâm thúy thẳm linh hồn.
Bạn đang xem: người ra đi đầu không ngoảnh lại
Trịnh Thanh Sơn -
Đất nước
Sáng đuối vô như sáng sủa năm xưa
Gió thổi ngày thu hương thơm cốm mới
Tôi lưu giữ những mùa thu vẫn xa
Sáng chớm giá tiền trong tâm địa Hà Nội
Những phố lâu năm xao xác khá may
Người rời khỏi mũi nhọn tiên phong ko ngoảnh lại
Sau sống lưng thềm nắng và nóng lá rơi đầy
Mùa thu ni không giống rồi
Tôi đứng vui sướng nghe thân mật núi cồn
Gió thổi rừng tre phơi phới
Trời thu thay cho áo mới mẻ
Trong biếc rằng mỉm cười thiết tha!
Trời xanh xao đấy là của tất cả chúng ta
Núi rừng đấy là của tất cả chúng ta
Những cánh đồng thơm ngát ngát
Những ngả lối chén bát ngát
Những dòng sản phẩm sông đỏ ối nặng trĩu phù tụt xuống
Nước tất cả chúng ta
Nước những người dân ko lúc nào khuất
Đêm tối rầm rì vô giờ khu đất
Những buổi xa xưa vọng rằng về!
Ôi những cánh đồng quê chảy ngày tiết
Dây thép sợi đâm nhừ trời chiều
Những tối lâu năm hành binh nung nấu nướng
Bỗng ngay ngáy lưu giữ đôi mắt tình nhân.
Từ trong năm nhức thương kungfu
Đã ngời lên đường nét mặt mày quê nhà
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Đã nhảy lên những giờ căm hận
Bát cơm trắng chan đẫy nước đôi mắt
Bay còn giằng ngoài mồm tao
Thằng giặc Tây, thằng chúa khu đất
Đứa đè cổ, đứa lột domain authority...
Xiềng xích bọn chúng cất cánh ko khóa được
Trời đẫy chim và khu đất đẫy hoa
Súng đạn bọn chúng cất cánh ko phun được
Lòng dân tao yêu thương nước thương nhà!
Khói xí nghiệp cuộn vô sương núi
Kèn gọi quân văng vọng cánh đồng
Ôm tổ quốc những người dân áo vải vóc
Đã đứng lên trở thành những nhân vật
Ngày nắng và nóng thắp theo đuổi tối mưa dội
Mỗi bước lối từng bước một quyết tử
Trán cháy rực nghĩ về trời khu đất mới mẻ
Lòng tao chén bát ngát ánh rạng đông.
Súng nổ lúc lắc trời tức giận
Người lên như nước vỡ bờ
Nước VN kể từ ngày tiết lửa
Rũ bùn vực dậy sáng sủa lòa!
1948
(Rút vô luyện thơ Người chiến sỹ, NXB Văn nghệ, 1956).
Bài thơ Đất nước được Nguyễn Đình Thi sáng sủa tác vô thời điểm cuối năm 1948 (theo hồi ức của phòng văn Tô Hoài) bên trên chiến quần thể Việt Bắc, nhưng mà ví dụ là ở vùng rừng núi Tuyên Quang. Lúc tê liệt, ông đang được là Ủy viên Ban Chấp hành Hội Văn nghệ VN.
Đất nước thành lập sau bài xích hát Người Hà Nội gần đầy 1 năm, vậy nên không gian ngôi trường ca vẫn tồn tại ngấm đẫm. cũng có thể coi Đất nước của Nguyễn Đình Thi là một trong những ngôi trường ca thu nhỏ, bởi vì nó đem vô bản thân khá đầy đủ những phẩm hóa học cốt lõi của một ngôi trường ca.
Chính vậy nên, bài xích thơ Đất nước vẫn là một trong những khêu ý mang lại thật nhiều những ngôi trường ca trong tương lai, xuất hiện tại vô thời kháng Mỹ. Tôi rằng là những "gợi ý", tuy nhiên thực ra này là những bài học kinh nghiệm về cách thức tư tưởng, phong thái nghệ thuật và thẩm mỹ, và cả thủ pháp nghệ thuật và thẩm mỹ khi tổ chức một ngôi trường ca.
Tuy nhiên, bài xích thơ Đất nước vẫn vẹn nguyên và mãi vẹn nguyên là một trong những bài xích thơ trữ tình hoành tá tràng và lung linh. Nhà thơ sáng sủa tác bài xích thơ này ở tuổi tác 24, ở tuổi tác ấy nhưng mà viết lách như vậy, chỉ mất những nhân tài mới mẻ thực hiện nổi, chỉ mất dân tộc bản địa và cách mệnh mới mẻ thực hiện nổi.
Tài năng của Nguyễn Đình Thi vẫn gặp gỡ được thiên thời - địa lợi - nhân hòa, gặp gỡ được ngọn bão táp rộng lớn nhưng mà tao vẫn thân quen gọi là "bão táp Cách mạng", vì vậy nhưng mà vút lên, vì vậy nhưng mà bền vững lâu dài, vì vậy nhưng mà cải tiến và tân tiến.
Nói "hiện đại" là ngầm đối chiếu với đồ vật gi trước này là "chưa hiện tại đại". Tại trên đây tôi mong muốn tạm dừng ở một đối chiếu nho nhỏ, rằng Đất nước của Nguyễn Đình Thi tân tiến rộng lớn Thơ mới mẻ trước tê liệt ko bao lâu.
Ông khai mạc bài xích thơ bằng sự việc miêu tả ngày thu, một ngày thu như bao ngày thu vô quan điểm của ngày thu loại nhất, ngày thu đầu tiên:
Sáng đuối vô như sáng sủa năm xưa
Gió thổi ngày thu hương thơm cốm mới
Ta lưu giữ những mùa thu vẫn xa thẳm...
"Những mùa thu vẫn xa" là những mùa thu này vậy? Phải chăng, tê liệt là một trong những nỗi sầu vô thơ Bích Khê:
Ô hay! Rầu vương vãi cây ngô đồng
Vàng rơi, vàng rơi... thu mênh mông!
Hay vô thơ Chế Lan Viên trước đó:
Thu cho tới trên đây, chừ biết rằng răng
Chừ trên đây buồn phẫn nộ biết sao ngăn
Tìm trong mỗi sắc hoa đang được rụng
Ta mò mẫm vô hoa chút sắc tàn!
Không nên vậy, nỗi lưu giữ ngày thu năm xưa là một trong những ngày thu cực kỳ không giống. Đó là ngày thu năm 1946, tổ quốc sau bao nỗ lực của Bác Hồ, vẫn nên một lần tiếp nữa đứng lên tấn công Pháp, đấy là ngày thu thi sĩ trẻ con nên rời Thủ đô Hà Nội Thủ Đô thân mật yêu thương một lần tiếp nữa nhằm quay về chiến quần thể Việt Bắc, với niềm tin cẩn "Kháng mặt trận kỳ chắc chắn thắng lợi". Phút chia ly với Thủ đô yêu thương vệt gần đầy một tuổi tác Dân công ty Cộng hòa, thể trạng thi sĩ mới mẻ bổi hổi, xao xuyến, xa thẳm xót thực hiện sao:
Sáng chớm giá tiền trong tâm địa Hà Nội
Những phố lâu năm xao xác khá may
Người rời khỏi mũi nhọn tiên phong ko ngoảnh lại
Sau sống lưng thềm nắng và nóng lá rơi đầy!
Thơ ấy sở hữu nhạc và sở hữu hoa. Giai điệu vẫn sẵn vô nhạc điệu và tiết tấu của thơ rồi, còn vẽ một tranh ảnh lụa hoặc đập dầu thì sao? Khó nhất là miêu tả mang lại được dòng sản phẩm buổi sáng sớm "chớm lạnh", và những mặt phố lâu năm "xao xác khá may". Còn "người ra đi đầu không ngoảnh lại" và "sau sống lưng thềm nắng và nóng lá rơi đầy" chắc chắn rằng là "nhìn được" vì thế lối đường nét, bố cục tổng quan và mầu sắc.
Nhưng ko nên vậy đâu, miêu tả được dòng sản phẩm tình nghẹn ngào nước đôi mắt của những người "ra mũi nhọn tiên phong ko ngoảnh lại" tê liệt mới mẻ là thiệt khó khăn. Cái ấy, dòng sản phẩm điều chiêm cảm ấy, chỉ mất thơ mới mẻ thực hiện được!
Và thơ cũng thực hiện được một điều không dừng lại ở đó, rằng chỉ với sau nhị cực khổ thơ đầu với lưu luyến, buồn thương, nhức xót dắt đem, ngày thu đột khác hoàn toàn, sáng sủa bừng lên với cùng một mầu sắc không giống, vì thế thể trạng của những người thơ vẫn không giống, mạnh mẽ, thỏa sức tự tin và sáng sủa bừng lên:
Mùa thu ni không giống rồi!
Chỉ với năm chữ khai mạc của cực khổ thơ loại phụ thân "Mùa thu ni không giống rồi" tao thấy tư thế của những người thơ vẫn gửi, vẫn vươn cho tới một vị thế cao hơn nữa, thỏa sức tự tin và sung mãn rộng lớn vô tầm vóc của một nội lực rộng lớn. Hình tượng của phòng thơ đột cao sừng sững:
Ta đứng vui sướng nghe thân mật núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay cho áo mới
Trong biếc, rằng mỉm cười, thiết thả...
Xem thêm: Mua bánh trung thu trên Facebook, bị lừa hết sạch tiền trong tài khoản
Nhận thức về "nội hàm" của một ngày thu mới mẻ là vô nằm trong sáng sủa rõ ràng và cải tiến, vì thế đấy là ngày thu không giống, ngày thu của những người dân vẫn sở hữu quyền thực hiện công ty núi cồn, thực hiện công ty những rừng tre phơi phới, và là một trong những "mùa thu thay cho áo mới", một ngày thu "trong biếc, rằng mỉm cười, thiết tha!".
Câu cuối của cực khổ thơ này thiệt tài hoa, và nó là đặc sản nổi tiếng của đua tài Nguyễn Đình Thi.
Sự phối hợp của những tính kể từ - động kể từ - trạng kể từ, bất thần cho tới nỗi thực hiện tao nên sững sờ vô chiêm cảm một vẻ rất đẹp ngữ điệu Việt nhưng mà trước đó ko lúc nào sở hữu. Ai vô biếc? Ai rằng cười? Ai thiết tha? Chính là hồn của ngày thu mới mẻ, hồn của dân tộc bản địa vậy!
Một câu thơ nhưng mà thực hiện sáng sủa cả núi sông, tổ quốc và thực hiện mang lại tất cả chúng ta kiêu hãnh, thỏa sức tự tin biết bao. Một tổ quốc, với những mùa thu ấy, tiếp tục mãi mãi vĩnh cửu. Đó là hòa bình của những người Việt, của nòi dân Việt. Trong hứng thú hào sảng ấy ông viết lách tiếp:
Trời xanh xao đấy là của bọn chúng ta
Núi rừng đấy là của bọn chúng ta
Những cánh đồng thơm ngát ngát
Những ngả lối chén bát ngát
Những dòng sản phẩm sông chảy nặng trĩu phù tụt xuống...
Để rồi, vang vọng những câu thơ hào sảng nhất về tương tự nòi:
Nước bọn chúng ta
Nước những người dân ko lúc nào khuất
Đêm tối rầm rì vô giờ đất
Những buổi xa xưa vọng rằng về
Ngày xưa nói tới gì vậy?
Những buổi xa xưa rằng gì đây?
Và ông vấn đáp như 1 bích họa thắm đỏ ối ngày tiết xương, rằng:
Ôi! Những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép sợi xé nhừ trời chiều
Và: Những tối lâu năm hành binh nung nấu
Bỗng ngay ngáy lưu giữ đôi mắt người yêu
Tôi gọi những câu thơ này là những câu thơ hưng phấn nhất của những người chiến sỹ - nghệ sỹ Nguyễn Đình Thi. Ngoài những gì hoặc và đẹp tuyệt vời nhất nhưng mà ông vẫn hiến dâng mang lại nền đua ca tân tiến VN, những câu thơ bên trên, ông vẫn tự động khiêm nhượng thể hiện một nhân tài đua ca, không nhiều người sánh nổi:
Cảm hứng rộng lớn lâu năm tổ quốc, dân tộc bản địa và cá thể người chiến sỹ vẫn gắng quện vô nhau, hòa đồng vô nhau, nhằm phiên bản thân mật người nghệ sỹ đột trở nên một tế bào của tổ quốc. Một tổ quốc từng Ngời lên đường nét mặt mày quê hương/ Mỗi gốc lúa, bờ tre hồn hậu/ Cũng nhảy lên những giờ căm hờn! Rồi ông rằng, như nhị triệu con người dân bị tiêu diệt đói rằng, như giờ vọng của những âm hồn:
Bát cơm trắng chan đẫy nước mắt
Bay còn giằng ngoài mồm ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Đứa đè cổ, đứa lột domain authority...
Đau buồn ấy là nhức buồn ký sự, nhức buồn nhiếp hình ảnh, nhức buồn hội họa. Còn nhức buồn và phản kháng thơ nên cao cây bút lên như vậy này, thâm thúy thẳm và triết luận vô một đối chiếu và cách thức tư tưởng đẫy nghịch tặc lý, minh triết như vậy này:
Xiềng xích bọn chúng cất cánh ko khóa được
Trời đẫy chim và khu đất đẫy hoa
Súng đạn bọn chúng cất cánh ko phun được
Lòng dân tao yêu thương nước thương căn nhà...
Những câu thơ tưởng như 1 tiếng đại ngôn ấy, đột thực hiện người phát âm xúc động và thấm vào một ý nghĩa sâu sắc cần thiết vô triết học tập về lẽ sinh sống. Ai làm thịt nổi chim và hoa? Ai phun được "lòng dân tao yêu thương nước thương nhà!" Ấy là việc phun vô hư vô, ấy là việc thảm sát vô tuyệt vọng. Hệ trái ngược ở đầu cuối, chỉ là việc thất bại nhưng mà thôi!
Chủ nghĩa thực dân cũ bên trên toàn thế giới vẫn thất bại trọn vẹn vì thế chân lý giản dị ấy, và Nguyễn Đình Thi - với cùng một chiêm cảm rộng lớn, vẫn tổng kết qua chuyện thơ.
Càng phát âm Đất nước, tất cả chúng ta càng cảm biến và thấu trong cả, tê liệt là một trong những bài xích thơ rộng lớn, được viết lách từ là một linh hồn, linh hồn của một nghệ sỹ sát cánh đồng hành với lòng dân, biết tôn vinh một độ quý hiếm vĩnh hằng, này là tấm lòng cửa ngõ người dân với quê nhà, tổ quốc. Non sông nước Việt vẫn vĩnh cửu, vẫn vĩnh cửu, đang được vĩnh cửu và tiếp tục vĩnh cửu vì thế một độ quý hiếm văn hóa truyền thống vĩnh hằng, tê liệt chủ yếu là: "Lòng dân tao yêu thương nước, thương nhà!
Trong những ngày ngày thu mon Tám, kỷ niệm 60 năm xây dựng nước VN dân công ty nằm trong hòa, phát âm lại bài xích thơ Đất nước của Nguyễn Đình Thi, tất cả chúng ta cảm nhận thấy một niềm kiêu hãnh dân tộc bản địa kể từ vô thâm thúy thẳm linh hồn.
Súng nổ lúc lắc trời phẫn nộ dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước VN kể từ ngày tiết lửa
Rũ bùn, vực dậy sáng sủa lòa!
Những câu thơ ấy mang lại tao hội ngộ một ngày thu năm xưa, một ngày thu số trời của toàn dân tộc bản địa, và đột cảm nhận thấy linh hồn thanh tú, sạch sẽ vô "mát vô như sáng sủa năm xưa".
Viết về bài xích thơ Đất nước, tôi tưởng chừng như được hội ngộ ông - một Nguyễn Đình Thi ân tình và túa cởi, thông thường gật đầu hiền khô hậu khi gặp gỡ tôi ở sảnh 51 Trần Hưng Đạo, đôi lúc vẫy tay gọi lôi lên chống của ông, tặng tôi một luyện thơ vừa vặn xuất phiên bản. Trong tôi, Nguyễn Đình Thi vĩnh hằng là một trong những căn nhà văn rộng lớn, một nghệ sỹ rộng lớn và khác biệt của dân tộc bản địa Việt.
Cùng với những phiên bản nhạc Diệt trị xít, Người Hà Nội, bài xích thơ Đất nước của Nguyễn Đình Thi mãi mãi sinh sống nằm trong núi sông tổ quốc.
Bình luận